Thứ Hai, 31 tháng 8, 2009

Thật không?

Muốn viết một cái gì đó cho ngày hôm nay, vậy mà cứ viết một chút rồi lại xóa. Dạo này tâm trạng kỳ lạ lắm, không ổn định chút nào, các ý nghĩ cứ lướt qua trong đầu, hỗn mang, lộn xộn, không chủ đích. Để nhiều khi điểm lại, chả hiểu mình đang thật sự nghĩ gì. Những câu chữ ngày thường cứ dài ra, mọc thêm cành trổ thêm lá thì bây giờ cứ rụt lại, rơi rụng.

Người ta bảo đàn ông cũng có chu kỳ tính cảm như phụ nữ có kinh nguyệt, cũng lên xuống theo một trình tự nào đó. Cái vụ này từ ngày xưa đã thấy ba mẹ đem cái bản đồ hình sin, lập cho cuộc sống từng người, mang từ cơ quan về cho xem rồi, nhớ mang máng là mỗi người có hai đường xanh đỏ, một đường sinh học, một đường tâm lý, hai chu kỳ ít khi trùng nhau. Ngày ấy, toàn được đọc những trắc nghiệm Nga -Xô, bắt làm toán, vẽ biểu thức, biều đồ, parabole này nọ, nghĩ cùng lạ, không hiểu sao không giữ những thứ đó lại xem bây giờ mình ở cái giai đoạn nào, nhưng chắc chắn không phải là đang ở đoạn cao trào rồi. Còn bây giờ cứ online mỗi ngày, chúng nó viết bằng lời cho mà đọc ở tất cả các trang web nhiều chuyện. Đọc có khi cũng buồn cười và đã có lúc... giật mình.


Ngày hôm qua trời mưa tầm tã, được book lịch chụp quảng cáo. Phải chụp thời trang ngòai trời cả ngày, gặp trời mưa thế rất dễ áp lực, vậy mà chả hiểu sao không thất mệt, ko bực bội, không cáu gắt gì, chụp chí choét, vẫn vui, né mưa muốn chết vẫn cười... . Thế mà hôm nay ngồi ở nhà, trong phòng máy lạnh, công việc dễ dàng hơn nhiều vẫn cứ thấy mêt, thấy ngán, thấy vô vị. Cũng có thể cái thứ gì đó mang cái hình sin xanh đỏ kia, đang điều khiển cơ thể mình, nó làm cho mình ra như thế cũng nên.


Tự nhiên nghĩ đến bô phim The Maxtrix, biết đâu, cái thứ mình cứ tưởng là thật, là sống động, là hiện hữu này đây cũng chỉ là một giấc mơ thôi thì sao nhỉ? Có thật mình đang sống không hay tất cả mọi thứ đơn giản chỉ là những con toán đã được lập trình? Vậy thì yêu thương dành cho cuộc sống này, cho đời này, những góc tình yêu đang có dành cho từng người bên cạnh này có phải là thật? Có cần phải hát toáng lên như thế này không nhỉ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét