Thứ Hai, 19 tháng 10, 2009

Những giây phút không trở lại bao giờ


Tôi cần gì ở cuộc sống? Điều gì làm tôi cúi mặt xuống, nuốt tất cả hơi thở vào trong vì sợ chúng thôi hiện hữu một giây sau đó? Điều gì làm cho tôi cảm thấy tôi thực sự tồn tại? Cái phút này đây, lúc đang ngồi ở quán càphê đông người ven chiếc hồ được coi là trái tim của Hà Nội, chờ một người bạn đến, hay cái phút chân tôi bước theo chân những người anh em chú bác mình đi viếng mộ tổ 8 đời lúc trời đang nắng giữa trưa nay?


Tôi nhìn những bàn chân nứt nẻ, xỏ trong đôi dép nhựa mòn, bước đi trên vạt cỏ, mà tưởng tượng ra những bước chân tha phương thủa xưa của ông cha mình, tiến về phía những chân trời không định trước, để có một lúc nào đó, dừng chân ở cái nơi lạ lùng nghèo nàn này, mà dựng nhà, mà sinh con đẻ cái , rồi nằm xuống. Những bước chân mòn kia, có giống không cái bước chân tôi đang nhìn thấy đây? Họ có như tôi nao lòng thương khi nhìn thấy chúng, chỉ muốn giữ lại cái giây ấy, níu lại hình ảnh ấy? Những bước chân có phải là điều tôi muốn thấy từ cuộc sống, muốn ghi lại trong những bức ảnh của mình? Như cha ông tôi từng muốn được nhớ như thế, ghi dấu như thế trên cuộc đời? Lúc này đây, giây phút này đây có phải là bất tử, vì dù nó được bước trong thời đại nào thì cũng sẽ giống nhau ở cái tình, khi tôi cố quay về đây, đi những bước riêng mình, lập lại một trình tự cũ của cha ông xưa từng làm như thế?


Ngày xa xưa ấy, người ta có đốt rơm như bây giờ? Khi khói bay tràn đồng, mịt mờ con đường trước mắt, tôi như thoáng thấy những khuôn mặt khác, với phục sức khác ẩn hiện trong đám mịt mờ khói tỏa, ngày tháng như trôi vào một vùng không gian khác, tách biệt, với những khó khăn để sống trọn một đời người dường như luôn luôn giống nhau. Những đắng cay mà cuộc sống bắt người ta nếm dường như chẳng bao giờ khác, khi những mái đầu bạc cúi xuống rơi nước mắt cho sự ra đi của những người trẻ tuổi, những luẩn quẩn của miếng ăn còn thiếu, những trách nhiệm của tộc họ đặt lên vai những người đàn ông dường như chẳng bao giờ hết nặng gánh... ,chúng vẫn ở đấy, lẫn trong đám khói đốt rơm ven đồng, người ta vẫn phải sống hết cuộc đời mình với những khó khăn thường nhật, không tên, nhiều khi vô nghĩa, cho dù khói có tỏa trong thời điểm nào của thời gian.


Tôi đứng trước ngôi mộ tổ, tôi khóc không phải vì thấy cần phải khóc, mà chỉ bởi khói hóa vàng cay quá, nhưng cũng từ trong đám khói nóng và cay mắt ấy, tôi cũng nhận ra rằng, người ta phải có trách nhiệm không chỉ cho những ngày hôm nay đang sống, mà còn vì nhiều thứ khác, trách nhiệm được đánh dấu bằng nhiều cột mốc thời gian, bằng rất nhiều những cái tên, bằng những con người từng sống, đã sống, đang sống và cả vì những người nằm xuống với đất đen kia, những người mà nếu lỡ có được gặp, được kể lể ông cha mình, chưa chắc họ đã biết mình là ai. Cái trách nhiệm phải tiếp nối một cách vô thức những cuộc sống vốn không dễ dàng gì.


Những bước chân lê trên cỏ, những đám khói đốt rơm mờ mịt không nhìn rõ được xung quanh, những thứ mà những ông cha tôi kia từng phải sống cùng, và những trách nhiệm vô hình kia nữa, lại truyền tiếp về sau trên vai những đứa con. Tôi thấy tội nghiệp những đứa con mình.


Và tôi nhận ra, điều tôi cần ở đời sống này là hết thảy những phút giây đang sống, dù là hạnh phúc hay đau khổ, dù thăng hoa hay nhọc nhằn, điều tôi muốn là chính những phút giây này, vì chỉ một giây tiếp nối, tất cả rồi cũng sẽ trở thành quá khứ, ta sống một kiếp làm người nhiều khi là quá đủ, quá khứ mà chi, quan tâm đến chúng tồn tại như thế nào để làm gì nhỉ?


Cái buổi chiều ngồi một mình hưởng cái mùa thu chưa đủ se lạnh, ven hồ , nơi mà ai đến Hà Nội cũng phải ra nhìn một cái, tôi ngồi nhớ những đám khói làm u ám cánh đồng, nhớ những bước chân nứt nẻ của người anh họ lướt đi trên cỏ, cũng là khi tôi nhận ra cuộc sống dường như không đẹp như tôi từng nghĩ. Những giây phút ấy trôi đi, đi qua, chúng dùng để làm gì?


Câu trả lời thật đơn giản, để chúng ta biết cách yêu và học cách yêu cho hết mình trong giây phút ấy, đặt hết tình cảm mình vào những giây phút rồi sẽ trôi qua, để khi nhớ lại, ta biết ta đã sống hết mình, đã yêu hết mình, để không còn gì hối tiếc điều gì, để ta có thể thanh thản mà yêu tiếp, sống tiếp những giây phút khác, an nhiên và tĩnh tại.


Để chiều Hà Nôi ngồi chờ một người bạn tới, để được yêu tiếp những giây phút khác, những giây phút không trở lại bao giờ.

1 nhận xét:

  1. Hãy yêu cho hết mình, sống hết mình từng giây từng phút để không còn gì hối tiếc khi mối giây phút ấy qua đi, để ta có thể thanh thản mà yêu tiếp, sống tiếp những giây phút khác, an nhiên và tĩnh tại.Em cũng thấy vậy.Cám ơn anh,bài viết thật tuyệt vời!

    Trả lờiXóa